Hai Đám Mây

Khói

Trong chúng ta, ai rồi cũng phải trưởng thành
Biết thêm rất nhiều người, chỉ để hiểu được rằng
Người mình yêu nhất trên đời, lại không thể bên mình mãi mãiĐôi khi anh cũng thấy lạ
Ừ, thì là em xa anh rồi đấy hả?

Sao đêm khuya khoắt anh còn chưa ngủ
Chắc là vì tương tư
Ừ thì lời chia tay, anh đồng ý khi còn lưỡng lự
Ừ, anh không làm chủ được những lời mà mình nói ra
Ừ thì cuộc yêu thôi mà nếu không thích thì mình đổi trả

Em lùi lại sau góc phòng, khóc hết những ngày cô đơn
Còn anh nhẹ nhàng lướt qua, rồi chẳng tìm thấy một chỗ trốn
Với em anh thường rảnh rỗi, còn em luôn biết cách bận rộn
Em à, rồi anh có nỗi buồn to hơn

Anh tựa màn đên nép rụt rè dưới anh trăng già yếu ớt
Như hạt sương trên thân cỏ mềm bị cơn gió lạ giễu cợt
Như những gì em thiếu xót trên những hành trình phải qua
Như những điều đã chìm lãng quên mà còn chưa kịp giải mã

Như bài thơ viết cẩu thả, vẫn còn chưa kịp nhấn nhá
Như tấm màn, dệt bằng nhớ nhung không may giăng khắp trần nhà
Như những lời ca em hát, trên tiếng nhạc buồn ngân nga
Như bữa tiệc vốn đã tàn anh vẫn còn ngồi nấn ná

Em có còn thường trăn trở về những cuộc tình chóng qua?
Có còn khóc, có còn đau về những cơn mơ vỡ oà?
Có còn mãi bấm điện thoại, đêm hôm chẳng kịp ngủ nghỉ?
Anh thì vẫn cứ hoài loay hoay với giấc buồn không chủ vị
(Trong tay anh có gì ngoài)
(Anh tự huyễn hoặc chính bản thân mình rằng những điều này chưa từng xảy ra)
Anh tự huyễn hoặc chính bản thân mình rằng những điều này chưa từng xảy ra
Trái tim mình đâu phải giấy trắng để khi không thích nữa thì tẩy xoá

Trái tim mình đâu phải giấy trắng để khi không thích nữa thì tẩy xoá
Em, trái tim mình đâu phải giấy trắng...
Trái tim anh đâu phải giấy trắng để khi không thích nữa thì tẩy xoá
Trái tim mình đâu phải giấy trắng để khi không thích nữa thì...

Em vẽ bầu trời có hai đám mây, cầu vồng đặt ngang là duyên phận đấy
Rời thật nhanh khỏi quỹ đạo này, và trước hay sau thì anh vẫn vậy
Anh vẫn cười lớn dù đời thoi đưa, vẫn hay hỏi giọt buồn thôi chưa
Vẫn tự nhủ rằng không sao đâu vì nó tràn đầy trong anh mỗi bữa
Không có gì tồn tại mãi mãi, khi trót lỡ mang lấy hình thù
Sao em không thử dù chỉ một lần đem chuyện tụi mình ra cân nhắc thử
Mình lạc nhau như sự chết đi của vì sao lạ trong dải tinh vân
Em mang theo luồng sáng cuối cùng mặc anh vùi trong hố đen tĩnh lặng

Em muốn anh là người khác? Anh chả có gì ngoài nhạc
Anh thích mọi điều chỉn chu, không đồng nghĩa là anh bài bản
Anh mơ những điều không thật, vì nó vá tâm hồn rêu phong
Anh yêu lấy sự tự do, không có nghĩa minh còn lêu lổng

Có một ngày cùng nhau dạo khắp tinh cầu
Có thật nhiều hy vọng để khiến mình đau
Có thật nhiều lo toan cho cuộc sống mới
Mình nợ nhau nhiều kế hoạch nhưng ở hành trình sau

Em có còn thường trăn trở về những cuộc tình chóng qua?
Có còn khóc, có còn đau về những cơn mơ vỡ oà?
Có còn mãi bấm điện thoại, đêm hôm chẳng kịp ngủ nghỉ?
Anh thì vẫn cứ hoài loay hoay với giấc buồn không chủ vị
(Anh yêu em nhất trên đời)
(Anh tự huyễn hoặc chính bản thân mình rằng những điều này chưa từng xảy ra)
Anh tự huyễn hoặc chính bản thân mình rằng những điều này chưa từng xảy ra
Trái tim mình đâu phải giấy trắng để khi không thích nữa thì tẩy xoá

Và trái tim này đâu phải giấy trắng để khi không thích nữa thì mình tẩy xoá

Anh yêu em nhất trên đời

Từng hạt mưa nhẹ rơi ướt nắng vàng
Tình đôi ta nhanh đi chóng đến vậy
Sợi tơ duyên ai se đến đứt đoạn
Lạc nhau khi trong tay